XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đợi Em Nói Yêu Anh


Phan_10

Lâm Vũ không nghe thấy những gì cô ta nói nữa, nhìn những hình ảnh trước mặt, những dòng chữ nối tiếp khiến một luồng máu nóng dường như bốc lên đỉnh đầu, đôi tay cô không nhịn được siết chặt lại, ánh mắt tối sầm lại, khí lạnh tỏa ra. Thứ mà cô đang đọc không có gì khác lại chính là trang diễn đàn của trường, mà ở đó hiện tại có một bài đăng mới với tiêu đề rất rõ ràng " Rò rỉ ảnh nóng của nữ sinh đại học được đại gia lớn tuổi bao nuôi". Tiêu đề lớn màu đỏ chói đập vào mắt, điều đáng nói chính là, những tấm ảnh trần trụi bên dưới, dường như làm mờ mà không làm mờ, không khó để nhìn rõ, nhân vật chính trong đó, không ai khác chính là cô, thậm chí còn có một tấm ảnh cô đang nhận một xấp tiền từ tay người khác. Bài đăng đó không biết từ đâu còn lôi lại lịch sử học bạ của cô, nói cô không được học trung học, thi vào Thanh Hoa cũng là do có người đi cửa sau. Nực cười, cô vốn bỏ học một thời gian, trên học bạ đương nhiên không có ghi trường học, chỉ là những tấm ảnh kia... Lâm Vũ không khỏi bước nhanh ra khỏi căn tin mặc kệ những lời xì xào bàn tán sau lưng, muốn hãm hại cô đúng không, muốn đổ lỗi cho cô đúng không, tốt lắm, như ý nguyện, cô đã thực sự nổi giận rồi. Xem xét những kẻ có thù oán với mình dưới thân phận Lâm Nhiên, trong đầu Lâm Vũ chỉ có duy nhất một khuôn mặt hiện ra khiến cho cô không khỏi căm hận, người "em gái" yêu quý của cô, Diệp Tuyền!

Chương 25: Kế Hoạch Của Lâm Vũ



Bài đăng trên diễn đàn nhanh chóng được gỡ xuống, không biết là do nhà trường gỡ xuống hay là có người hack nick xóa đi, dù là ai, Lâm Vũ cũng không thèm quan tâm nữa. Theo như cô suy đoán, với tốc độ bát quái của trường học, chỉ trong vòng chưa đến một ngày thì có lẽ tất cả các học viên trong trường đều đã biết, chưa kể đến việc có người cố ý sao chép những tấm ảnh đó rồi phát tán ra diện rộng, dù thế nào đi chăng nữa, tất cả mũi nhọn ác ý hiện giờ, đều chĩa vào Lâm Vũ cô. Thật ra, việc sinh viên đại học sống thử với người lớn tuổi hơn cũng không phải việc gì quá mức xa lạ, cũng không có gì quá mức to tát, dù gì thì hoàn cảnh mỗi người là khác biệt, không phải ai cũng sinh ra trong gia đình danh giá. Chỉ là trên đời này, có những việc rất phức tạp, ở trong bóng tối mang một ý nghĩa, phơi bày ra ánh sáng lại mang một ý nghĩa khác, nhất là khi còn dùng với mục đích công kích trắng trợn như vậy. Người đứng đằng sau chuyện này, một mặt muốn tác động về phía danh dự của nhà trường, khiến cho họ gây sức ép lên cô, một mặt khác lại đánh vào tâm lý của một cô gái trẻ, dù sao đứng trước việc danh dự mình bị bôi nhọ như thế này, không mấy ai có thể trụ vững tâm lý mà nghĩ cách giải quyết. Lâm Vũ vừa mới từ chỗ thầy hiệu trưởng về, ý tứ của ông ta rất đơn giản, nói một vòng quay đi quay lại, cuối cùng vẫn là ngầm khuyên cô nên nghỉ học một thời gian, để cho chuyện lắng xuống thì tiếp tục đến trường, còn nếu như chuyện không lắng xuống.....

Lâm Vũ hiện tại rất tức giận, cực kì tức giận, trải qua những chuyện gần như giống hệt trong quá khứ, một lần nữa trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nói rằng tâm không trùng xuống, là giả, nhưng nếu như bảo cô trốn tránh như ngày xưa, cô tuyệt đối không làm được. Một phần là do chính bản thân cô, trải qua một thời gian dài như vậy, cô đã không còn là Lâm Vũ nhút nhát của ngày xưa, cô hiện tại, là Trình Nhiên, là Ella, dù là ai đi nữa, cô cũng có cũng đủ ý chí để bảo vệ bản thân mình. Một phần khác, chính là kẻ đứng đằng sau kia, nếu như cô đoán không nhầm, rất có thể chính là Diệp Tuyền,dù sao suy đi tính lại, người thực sự đối đầu với Lâm Nhiên cũng chẳng có mấy người, người có thủ đoạn thì càng ít ỏi, nói tóm lại, bất kì đó là kẻ nào, cô nhất định khiến cho hắn ta hối hận về vì chuyện đã xảy ra, muốn cùng cô chơi đùa, hảo, cô sẵn sàng phụng bồi. Dù sao cô chọn cách thay đổi thân phận cũng chỉ là không muốn cuộc sống quá phiền phức, chỉ là, cô tuyệt đối không phải quả hồng mềm cho người ta tùy tiện nắn bóp.

"Vật nhỏ, em đang ở đâu. Mau về Hoàng gia đi, chúng ta cùng nhau xử lý. Anh chờ em."

"Nhóc, em đang ở trường? Chết tiệt thật, tôi đã bảo em ở nhà mà. Em đang ở đâu, tôi lập tức đến"

Nhìn thấy hai tin nhắn báo gửi gần như cùng một lúc, Lâm Vũ ngẩn người ra một chút, không nhịn được liền mỉm cười. Đúng vậy, sao cô lại quên được chứ, hiẹn tại, không còn như lúc trước nữa, ở bên cạnh cô, còn có rất nhiều bằng hữu. Nhắn cho Hàn Minh một cái tin trấn an, Lâm Vũ mau chóng bắt một chiếc taxi đến Hoàng gia, hiện tại trong đầu của cô cũng có một kế hoạch, chỉ là kế hoạch này cần anh hai phụ giúp một chút mới có thể hoàn thành được.

Lâm Vũ đẩy ra cửa phòng lớn bằng nhung đỏ, thấy bên trong có mấy người Trình Hạo, Linda cùng với Lâm Phong, Lâm Khải đang ngồi nói chuyện, hơi nhíu mày một chút rồi từ từ bước vào. Trình Hạo vốn trong lòng sốt ruột, không để tâm đến mấy người nói chuyện xung quanh, nghe thấy tiếng mở cửa mắt liền sáng lên, sau khi nhìn thấy người đến là Lâm Vũ, lại nhìn mấy người trong phòng một lượt, muốn mở miệng lại bị Lâm Vũ ngăn lại

"Không sao đâu, anh hai"

Ba năm quen biết cũng đủ để cô hiểu hết ba người bọn họ, mặc dù Lâm Khải có chút đạm bạc, Linda cùng với Lâm Phong thì vô tâm vô tính nhưng cả ba đều đối với cô rất tốt, rất quan tâm đến cô, trong thâm tâm cô cũng đã từ lâu xem họ là người nhà, mà người nhà thì không nên giấu diếm nhau. Lần này, cô cũng không có ý định giấu họ nữa.

"Vật nhỏ, em..?"

Trình Hạo có chút ngạc nhiên, cả ba người kia cũng không hiểu là hai người bọn họ đang thảo luận về vấn đề gì, nhíu mày nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Lâm Vũ cười một tiếng, chậm rãi bước tới gần ghế rồi thoải mái ngồi xuống, mở miệng hỏi

"Ba người, có nghe thấy vụ Lâm Nhiên trong trường không"

Linda không hiểu tại sao cô nhắc đến việc này, cầm lên một chùm nho ăn ngon lành, nói:

"Có nghe. Chị nhớ không nhầm thì Lâm Nhiên là cái cô bé cá tính lần trước trong vụ lùm xùm với Linh Na. Haiz, qua vụ lần này, chắc cô ấy chẳng dám đến trường nữa"

Lâm Vũ nhìn Linda đang thoải mái xử lý một chùm nho, thở dài một hơi, từ tốn lấy ra từ trong túi một miếng mặt nạ mỏng dính, chậm rãi dán lên mặt trong cái nhìn ngạc nhiên của mọi người, tất nhiên là trừ Trình Hạo ra. Cho đến khi Lâm Vũ chỉnh trang lại cẩn thận, một khuôn mặt hoàn toàn mới hiện ra, thành công khiến cho Linda trợn tròn con mắt, không một chút lịch sự phun hết hạt nho trong miệng ra, một đầu ngón tay chỉ vào mặt cô run run nửa ngày cũng không biết nói gì

"Đây là... đây là...."

"Em là Lâm Nhiên"

"..."

"Lâm Nhiên là em"

"..."

Một tiếng thét chói tai từ miệng Linda truyền ra, xem ra còn có sức hét được, tức là còn có thể chấp nhận được. Lâm Vũ liếc nhìn Lâm Phong cùng với Lâm Khải bên cạnh, dù rất ngạc nhiên nhưng lại rất nhanh bình ổn cảm xúc, không thể không nói, trình độ tiếp nhận chính là khác hẳn nhau a.

"El, em là cái đồ quái dị đó, cái đồ quái dị chửi nhau với Diệp Tuyền. TMD, thật là kích thích mà. Thảo nào chị nghe nói Trình lão đại bế người nào đó từ bể bơi lên, không ngờ lại là em nha"

Lâm Vũ đảo mắt nhìn qua Trình Hạo ho khan vài tiếng, trong mắt anh có chút xấu hổ, còn có một chút... giận dỗi, quái lạ, cái ánh mắt ai oán kia rốt cuộc là từ đâu ra vậy, cô cũng đâu có đắc tội gì với anh đâu. Lâm Vũ không biết rằng, hồi trước vì để cô khai ra thân phận, Trình Hạo đã phải tốn bao nhiêu sức lực, bây giờ cô lại nói với bọn họ dễ dàng như vậy, không khỏi khiến Trình đại thần cảm thấy bản thân thực mất giá a(=.=)

"Khoan đã, như vậy...TMD. Ai dám đăng ảnh của em lên. TMD, đến cả em cũng dám động, nói đi, lão nương xử hắn"

Nghe những lời này, cùng với bản mặt kích động của Linda, Lâm Vũ chợt cả thấy việc mình tiết lộ thân phận hôm nay có lẽ là việc không được đúng đắn lắm a. Lâm Phong ngồi bên cạnh, nhìn thấy cái tư thế hận không thể đi giết người của người nào đó kia, thở dài một tiếng, đi qua lôi cô ngồi xuống, thấp giọng khuyên bảo.

"Cái đống ảnh kia không phải là ảnh của El a, rõ ràng là ảnh ghép"

Linda nghe như vậy, lại nhìn Lâm Vũ ngồi trước mặt gật đầu phụ họa, nhận ra là mình nóng vội, chép chép miệng liền hỏi

"Aiza, như vậy tìm người chứng minh đống ảnh kia là ảnh ghép là được rồi không phải sao"

Lâm Khải vốn im lặng ngồi ở một bên, đột nhiên cất giọng nói trầm thấp, mở miệng liền nói vào trọng tâm vấn đề

"Chứng minh thì có thể. Chỉ sợ dù làm như vậy cũng không có mấy người thực sự tin tưởng. Dù sao mấy tấm ảnh đó cũng rất nhạy cảm, nếu như một lần nữa phát tán.. Trừ phi, có thể tìm thấy ảnh gốc mới có thể dễ dàng giải quyết vấn đề."

Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng, Lâm Khải nói rất đúng, chỉ là muốn tìm ra một cái ảnh gốc không biết lấy từ đâu, nói còn dễ hơn làm.

"El, em có nghĩ đến kẻ nào làm không. Còn nữa, tại sao lại phải mang mặt nạ"

Lâm Phong ngồi ở một bên hỏi, như vậy tính ra, cô với bọn họ đã học chung trường một năm, lại không có ai phát hiện. Nghĩ đến đây, ánh mắt không hỏi đảo qua Trình Hạo trầm tư ngồi một bên, có chút u oán. Nhìn biểu hiện lúc nãy của lão đại, chắc chắn đã biết từ trước, như thế nào lại giấu bọn họ nga. Linda cũng nhận ra điều gì, trực tiếp vứt cho Trình Hạo một ánh mắt lên án, Trình Hạo đáng thương không biết mình làm gì sai, thực ra anh cũng chỉ mới biết có vài ngày thôi nha.

"Kẻ đứng sau... thật ra em có nghĩ đến một người. Chỉ là cũng không chắc chắn lắm. Còn về chuyện mặt nạ, nói ra rất dài, để sau sẽ kể mọi người nghe"

Cô dừng một chút, nghĩ nghĩ liền mở miệng, trong mắt xẹt qua một tia tinh quang

"Thực ra thì em có một kế hoạch, chỉ là, kế hoạch này, cần anh hai giúp đỡ một chút"

Mọi người nhìn điệu cười quỷ dị trên môi Lâm Vũ, không khỏi bất giác lạnh buốt sống lưng, dù sao quen biết đã lâu như vậy, mỗi lần cô nở nụ cười nửa miệng kiêir đó chính là khi cô thực sự tức giận. Xem ra, kẻ đứng đằng sau chuyện này, thực sự đã chọn sai người để động vào rồi.

Chương 26: Bạn Gái Trình Hạo ?

"Tiểu Tuyền, nhìn xem. Cô gái đó là ai vậy, sao lại đi với mấy học trưởng học tỷ a. Có vẻ như họ rất thân thiết nữa nha"

Diệp Tuyền đi chung với một nhóm người, nghe thấy vậy liền nhíu nhíu mày theo hướng người đó chỉ mà nhìn sang, chỉ thấy ở phía xa chính là mấy "nhân vật phong vân" mà bọn họ đã quá mức quen thuộc, chỉ là hiện tại còn có thêm một người bọn họ không hề quen biết. Một cô gái trong trang phục màu trắng đơn giản, mái tóc dài được cột cao, khuôn mặt tinh xảo sạch sẽ không có chút son phấn lại cực kì xinh đẹp, đặc biệt nhất là khí chất phóng khoáng khiến người ta không tự chủ được bị hấp dẫn. Cô cùng với Trình Hạo sóng vai nhau đi bên cạnh nhau, cùng với mấy người Linda, Lâm Phong, Lâm Khải nói chuyện thực vui vẻ, hai người còn mặc cùng một tông màu trắng tươi mát, nhìn từ xa giống như hai người đang yêu nhau, cực kì xứng đôi. Đáng tiếc, một hình ảnh đẹp như vậy cư nhiên vào trong mắt một người lại trở thành một hình ảnh cực kì gai mắt. Đôi mắt không dời khỏi hình ảnh phía xa, bàn tay Diệp Tuyền bất giác nắm chặt lại, cô lúc này chỉ cảm thấy nụ cười trên môi cô gái kia cực kì chói mắt, chói mắt khiến cô muốn trực tiếp muốn tiến đến xé nát nó ra. Cô gái kia, rốt cuộc là ai?

Giống như để trả lời cho câu hỏi đó, một nữ sinh đi bên cạnh Diệp Tuyền liền lên tiếng

"Cô ta hả, nghe nói là du học sinh sang trường chúng ta học một thời gian. Tên là gì ấy nhỉ, là Ella thì phải. Chỉ là nhìn mấy người thân thiết với nhau như vậy, có phải là đã quen biết từ trước không. Chậc chậc, cô gái đó cũng thật xinh đẹp, không lẽ.. là bạn gái của học trưởng Trình?"

Nhìn thấy khuôn mặt Diệp Tuyền càng lúc càng khó coi, Linh Na đi bên cạnh vội vàng kéo nữ sinh đang nói chuyện đi ra sau, vứt cho cô ta một ánh mắt ý chỉ " Mau ngậm miệng lại". Cô nữ sinh đó như cũng nhận ra điều gì, không nói năng gì nữa, có chút ủy khuất im lặng lùi về vài bước, môi mím chặt

"Tiểu Tuyền, chắc không phải đâu, đừng nghe nói lung tung. Có lẽ họ có chút quen biết từ trước thôi"

Linh Na khéo léo mở miệng, cô cũng không có quên Diệp Tuyền đối với Trình Hạo là loại tình cảm ái mộ như thế nào. Đáng tiếc là mấy lời cô ta nói lại không lọt vài tai người nào đó đang giận dữ, Diệp Tuyền cố gắng bình ổn cảm xúc, kéo ra một nụ cười gượng gạo, giả bộ hào phóng mà mở miệng

"Mình không sao đâu. Dù sao mình với học trưởng cũng chưa có cái gì. Hơn nữa cô ấy cũng thực sự rất xinh đẹp"

Diệp Tuyền ngoài mặt nói như vậy, chỉ có một mình cô ta biết, trong lòng hiện tại đang cỡ nào khó chịu, giống như ăn phải trái khổ qua đắng chát. Đáng chết, bớt đi một Lâm Nhiên lại nhảy ra một Trình Giảo Kim phá đám. Trong lòng cô ta không ngừng có từng đợt sóng cuộn trào, một cỗ cảm giác bất an không nhịn được trào lên, ngày càng mãnh liệt. Không biết có phải cô nhìn lầm hay không, ở một khắc, ánh mắt Trình Hạo nhìn cô gái đó, dịu dàng mà say mê, tràn ngập nhu tình. Hi vọng tất cả chỉ là nhầm lẫn, nếu không...

Rầm

"El, mau tới, mau tới xem cái này"

Một tiếng đạp cửa thật lớn chứng tỏ người tới đang rất vội, hoặc chỉ đơn giản là quá mức.. phấn khích, kèm theo đó là giọng nói hào hứng vang lên thu hút sự chú ý của mấy người đang ngồi trong phòng.

"Haiza, mau tới xem. Chụp thật đẹp. Cái này... cái này... còn có cái này"

Linda từ bên ngoài đi vào, nói đúng hơn là vội vã phi vào bên trong, không đợi ai mở miệng liền bày một đống ảnh ra mặt bàn, kì lạ là những tấm ảnh đó đều chỉ cùng một cảnh, chỉ là tùy từng tấm thì được chụp từ những góc độ khác nhau. Lâm Vũ ngồi bên cạnh Trình Hạo, thoải mái cầm lấy cầm một quả táo anh vừa mới gọt xong bỏ vô miệng gặm, mắt liếc liếc qua mấy tấm ảnh rải rác trên mặt bàn, không chút để tâm. Trong khi Linda cùng với Lâm Phong ở một bên vô cùng hào hứng xem từng cái một, đến Trình Hạo cũng cầm một cái lên xem qua rồi mở miệng khen ngợi

"Cái này chụp rất đẹp"

Chỉ trừ Lâm Khải trầm mặc ít nói, mấy người kia đều quay sang nhìn Lâm Vũ đang mang một bộ dáng " không liên quan đến mình " mà thưởng thức quả táo đang cầm trên tay, hai chân vắt chéo lên nhau, hai mắt giống như hưởng thụ híp híp lại.

"El, em không xem sao ah "

Linda vẫn chưa hết hứng khởi, nhìn thấy Lâm Vũ như vậy liền không nhịn được bĩu môi, lại tiếp tục xem xem mấy tấm ảnh kia. Tất cả những tấm ảnh đều chỉ chụp một cảnh hai người đang nắm tay nhau rất thân thiết, người con trai trong ảnh quay sang nhìn người con gái cười nhẹ, nam tuấn lãng, nữ xinh đẹp, ánh sáng mờ ảo giống như một bức tranh thủy mặc.

"Nhìn gì chứ. Đều là dự đoán trước rồi, không phải sao"

"Nói cũng phải, chỉ với một tấm ảnh, mới có một ngày mà tin đồn liền lan nhanh như vậy. Lão đại, xem ra giá trị của anh cũng không nhỏ nha"

Không sai, nhiều ảnh như vậy nhưng nam chính và nữ chính lại chỉ có hai người, không ai khác chính là một người đang gọt táo và một người đang gặm táo ngồi trên chiếc ghế đối diện, Trình Hạo và Lâm Vũ. Hình ảnh được chụp lại chính là cảnh hai người đang nắm tay nhau, đi trên một góc sân trường cười ngọt ngào, được chụp từ rất nhiều góc độ khác nhau, nhiều đến mức Lâm Vũ phải líu lưỡi, xem ra số lượng người hâm mộ của anh hai cũng không phải là ít. Vốn cứ tưởng chỉ cần một bức ảnh là đủ, không ngờ thu hoạch đến một đống ảnh. Dù thế nào thì, một bức hay nhiều bức cũng như vậy, chỉ cần có thể đạt được mục đích là tốt rồi, không phải sao ?

"Như vậy, tiếp theo định làm như thế nào"

Lâm Minh ngồi một bên mơ miệng hỏi một câu. Lâm Vũ nghe như vậy, thoải mái tựa người ra sau ghế, hai tay dang sang hai bên, thuận tiện tiếp thêm một quả táo khác vừa được gọt xong, chậm rãi đáp lời

"Còn như thế nào nữa. Bây giờ việc duy nhất phải làm chính là đợi cá mắc câu a"

Khóe miệng hơi hơi nhếch lên biểu thị tâm tình cô rất tốt. Linda nghe thấy như vậy, lại nhớ tới những gì mình nghe được chiều nay, bồi thêm một câu

"Hiện tại em là kẻ thù của một nửa số nữ sinh trong trường, còn ở đó mà cười được nữa a. Bạn gái mới về nước, cái danh xưng này, thực sự hợpp"

Chữ "hợp" ngân dài giống như trêu tức, ánh mắt lại như có như không lướt qua khóe môi Trình Hạo vì lời nói của cô mà hơi hơi nhếch lên, trong lòng không khỏi càng thêm tò mò. Nhìn tình cảnh trước mặt mà xem, nam gọt, nữ ăn, hơn nữa cái vẻ mặt cầm quả táo mà chăm chú gọt kia, thấy thế nào cũng giống như cam tâm tình nguyện. Nhiều lúc cô thực sự thắc mắc, ai rốt cuộc mới là "lão đại " chính thức của bọn họ a.

...

Xào xạc, xào xạc

Một cơn gió thổi bay mấy chiếc lá mới rụng, thổi bay cả mái tóc dài của cô, cuốn từng lọn từng lọn ra phía sau như dòng thác, sau một khắc lại buông xõa trên nền áo sơ mi trắng xóa. Bước chân vì lí do gì đó mà dần chậm lại, tăng nhanh, lại chậm lại, sau khi xác định chính xác, khóe môi không tự chủ được cong cong lên, một tia ranh mãnh xẹt qua mắt. Đi thêm một chốc nữa, cô liền dừng lại hẳn, chận rãi rút chiếc điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số đã thuộc lòng từ lâu rồi áp lên một bên tai, sau một dãy tiếng tút tút đều đều, một giọng nam ấm áp mới từ tốn vang lên

"Ừ, anh đây"

"Anh hai, anh đang ở đâu ?"

Nghe thấy đầu bên kia nói tiếng gì đó, khóe miệng cô không khỏi nhếch cao hơn, ánh mắt híp lại, đôi môi chậm rãi bật ra một câu

"Được. Vậy chuẩn bị một chút. Chúng ta... đi hẹn hò đi"

Trái với hai tiếng anh hai bật ra rất nhỏ, hai chữ "hẹn hò" lại được đặc biệt nói lớn, giống như nhấn mạnh, lại giống như cố tình để người khác nghe thấy. Người ở đầu dây bên kia dường như bị cô dọa sợ, trong một lúc không hề có tiếng phản hồi. Cô cũng không để ý liền cười nhẹ một tiếng rồi ngắt điện thoại, cảm nhận được động tĩnh phía sau, ở một góc người khác không thấy, khuôn mặt tinh xảo thoáng qua một tia lạnh lùng tàn nhẫn.

Chương 27: Vòng Quay Tình Yêu

Dòng người vội vã trên đường, tiếng còi xe ing ỏi, tiếng người trò chuyện hòa lẫn vào nhau. Ở một góc khuất, một chàng trai thoải mái tựa người vào tường, hai tay xỏ vào túi quần, ánh mắt chăm chú nhìn xuống chân giống như đang đợi người nào đó. Trên người anh chỉ mặc một bộ đồ màu trắng đơn giản, vài sợi tóc lòa xòa trước trán che khuất chỉ để lộ ra một phần khuôn mặt, trong lúc lơ đãng lại vô tình để lộ khí chất tao nhã đặc biệt khiến cho người ta không thể dời mắt, giống như chỉ cần đứng yên một chỗ cũng có thể tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Ở gần đó cũng có một vài cô gái muốn tiến lên bắt chuyện, nhất là khi anh thi thoảng ngẩng đầu nhìn về nơi xa, khuôn mặt điển trai thu hút càng khiến cho bọn họ có thêm dũng khí. Nhưng ngay khi bọn họ định bước lại gần liền nhìn thấy một cô gái từ một hướng khác chạy đến, trên người cô gái cũng mặc một bộ đồ trắng đơn giản, khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp tràn ngập ý cười khiến cho bọn họ hoàn toàn hết hy vọng. Mặc dù trong lòng có chút ghen tị nhưng không thể không thừa nhận hai người bọn họ khi đứng cạnh nhau trông cực kì xứng đôi, giống như một đôi kim đồng ngọc nữ sinh ra để giành cho nhau vậy

"Anh hai, đợi lâu chưa"

Trình Hạo nhìn thấy bóng dáng người đang chạy tới, nghe thấy giọng nói ngọt ngào quen thuộc, khóe miệng không khỏi hơi hơi được nhếch lên, tâm tình thực vui vẻ. Thực ra, mới vài phút trước, khi mà cô gọi điện cho anh, anh thực sự đã bị hai chữ "hẹn hò" của cô dọa sợ, trong lòng vừa mừng vừa khó hiểu, liền bỏ việc vội vã chạy đến đây. Nhưng mà ngay lúc này, nhìn ánh mắt vừa hào hứng vừa nghịch ngợm của cô, mấy câu đang định hỏi bên miệng cũng nuốt xuống, dù biết rằng cô vốn là đang có kế hoạch gì, nhưng mà, chỉ cần cô cứ như vậy vui vẻ là được rồi, không phải sao ? Dù rằng anh không thể không thừa nhận, vào giây phút nghe được vài từ ấy, sau một khắc, anh thực sự vui sướng đến điên cuồng.

Trình Hạo cưng chiều sờ sờ mái tóc của cô, vuốt lại vài sợi bị gió làm rối, nhẹ nhàng hỏi lại

"Không lâu. Bây giờ muốn đi đâu"

Lâm Vũ cười một tiếng, nghĩ nghĩ một chút xem định đi đâu. Từ khi cô chuyển đi, cũng khá lâu rồi cô và anh không có ngày nào cùng nhau ra ngoài chơi, như vậy, hôm nay liền phải chơi cho thật đã. Nghĩ như vậy, cô thân thiết kéo lấy bàn tay của anh, hào hứng đi về phía trước, cất giọng lanh lảnh, tràn đầy sức sống

"Anh hai, hôm nay nhất định phải đi cho thật đã. Đã lâu lắm rồi chúng ta không có ra ngoài chơi a"

Trình Hạo nhìn nụ cười của cô, lại nhìn bàn tay nhỏ nhỏ nắm lấy bàn tay to của mình, không hiểu sao thấy có sức sống hẳn lên, nắm lấy tay cô, thoải mái đáp lại một tiếng

"Được"

...

Hai người cùng nhau đi đến rạp chiếu phim, dù sao hiện tại cũng còn nhiều thời gian, đi xem phim trước vậy. Lâm Vũ đi đến quầy bán vé, hai người quyết định chọn một bộ phim đang được ưu thích, nghe nói là kết thúc buồn, nhưng diễn tả tâm lý nhân vật rất hợp lí, còn nghe nói là rất cảm động. Trình Hạo thì xếp hàng mua bỏng ngô và nước uống, diện mạo nổi bật của anh cũng khiến không ít người ngoái lại nhìn. Lâm Vũ cùng với Trình Hạo bước vào rạp chiếu phim, chỉ là sau khi xem được một đoạn Lâm Vũ liền cảm thấy có chút hối hận, bộ phim thực sự rất cảm động, diễn viên cũng đẹp, kĩ xảo cũng tốt, chỉ là...

Bộ phim kể về một gia đình có hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống, người cha vì tiền bạc danh vọng mà bỏ hai mẹ con đi theo một người đàn bà khác. Người mẹ vì quá đau lòng nên phát bệnh, nằm liệt trên giường, người con còn nhỏ đã phải đi làm kiếm tiền, bán sức lao động, đến khi người mẹ mất, lại phải bán thân cho một gia đình giàu có. Đôi tay của Lâm Vũ bất giác nắm chặt lại, hai mắt không hiểu sao cay cay, chẳng lẽ lại trùng hợp đến như vậy, từng câu từng chữ giống như viết về bản thân cô, những hình ảnh sống động trước mắt giống như tái hiện một đoạn kí ức tưởng như đã ngủ sâu. Chỉ là, so với cô bé trong bộ phim đó, cô còn may mắn hơn nhiều, thực sự còn may mắn hơn nhiều lắm. Cô hiện tại còn có mẹ, có anh hai, còn có ba nuôi, còn có thể có một cuộc sống sung túc đầy đủ. Nếu như ngày đó, không gặp được ba, cô có lẽ cũng giống như cô bé kia, bây giờ cũng chỉ còn cách đi làm nô bộc cho người ta. Nghe những tiếng nức nở của mấy người ngồi trong rạp chiếu, trong lòng Lâm Vũ không hiểu sao cảm thấy phiền muộn, không phải buồn, cũng không phải thương tiếc, chỉ đơn giản, là phiền muộn. Trình Hạo ngồi bên cạnh cũng nhận ra sự thay đổi của cô, anh chợt nhớ lại điều gì đó, con mắt tối sầm xuống, bàn tay nhanh chóng nắm lấy tay cô muốn kéo cô ra ngoài. Lâm Vũ cũng không từ chối nữa, hai người lách ra một bên rồi đi ra khỏi rạp. Hít một hơi không khí trong lành, lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh hai khi nhìn cô, cô không khỏi cười nhẹ một tiếng trấn an, lắc lắc đầu

"Em không sao đâu"

Trình Hạo vẫn nghi ngờ nhìn cô một chút, nghĩ sao liền kéo tay của cô, nói một tiếng

"Đi theo anh"

Đến khi hai người đến trước một công viên giải trí cực lớn, lại nhìn thấy một đống trẻ con cùng phụ huynh dạo chơi xung quanh, Lâm Vũ không khỏi nuốt một ngụm nuốt bọt, quay sang hỏi Trình Hạo

"Anh hai, anh có chắc chắn muốn đến đây không ah"

Trình Hạo nghe cô hỏi như vậy, cũng không biết nói như thế nào. Không phải mấy cô gái trẻ đều thích đến công viên chơi sao? Cái này là anh đi hỏi được, chẳng lẽ không đúng?

Nhìn bộ mặt anh như vầy, Lâm Vũ bất giác bật cười, kéo tay anh đi vào bên trong. Thực ra ở trong công viên cũng khoing phải chỉ có trẻ con, công viên lớn như vậy, các cặp đôi đi vào trong rất đông, cũng rất tình tứ, chỉ là cô với anh hai... dù sao cũng không phải thực sự là "hẹn hò", thấy thế nào cũng có chút kì quái. Giống như việc vừa xảy ra hồi nãy, cô và anh đến một quầy hàng trò chơi chơi thử, trò chơi cũng rất đơn giản, chỉ cần bắn trúng mấy trái bóng đặt trên mấy lon nước ngọt liền thắng. Lúc hai người đến cũng có một cặp đôi đang chơi, chàng trai bắn trúng 5 trái bóng được thưởng một con gấu bông nhỏ khiến cho cô gái bên cạnh mừng đến mức nhảy cẫng lên cho anh ta một nụ hôn. Lâm Vũ cũng là chưa bao giờ thử trò chơi như vậy, chỉ là tò mò bắn thử một lần liến cứ thế bắn rớt đến 20 trái bóng, làm cho ông chủ quán và đôi tình nhân bên cạnh nhìn cô như quái vật, sau đó lại quay sang nhìn anh hai với anh mắt như muốn nói" Bạn gái anh thực cmn trâu bò" làm cho cả hai người dở khóc dở cười, vội vã dắt tay nhau dời đi. Cứ như vậy đi lòng vòng trong công viên, Lâm Vũ cũng chỉ nhìn thấy trò đu quay kia khá thú vị, có thể nhìn thấy mọi thứ ở vị trí thực cao, liền bảo Trình Hạo đi mua vé, hơn nữa ở bên dưới còn có một hàng dài người đang xếp hàng, cũng không biết vì sao mà tất cả đều là các cặp đôi. Cho đến khi cả hai người dưới ánh mắt nhiệt tình của mấy cô hướng dẫn viên mà bước lên vào bên trong, Lâm Vũ mới hiểu rõ lí do. Trước mặt cô bây giờ là bốn chữ "Vòng quay tình yêu" thật lớn a, bên dưới còn có một bảng giải thích rõ ràng nói cái gì mà chỉ cần ngồi trong đây hôn nhau một lần liền có thể ở bên nhau đến trọn đời trọn kiếp, thật là vớ vẩn. Cô không khỏi quay sang nhìn anh, thấy anh cũng đang nhìn vào bảng chỉ dẫn kia, lại quay sang nhìn cô, ánh mắt bất đắc dĩ

"Anh hai, có vẻ như chúng ta ra ngoài chơi không chọn ngày a, đi đâu cũng không hợp"

Anh nghe như vậy, cười nhẹ một tiếng đáp lại

" Chọn ngày? Anh nghĩ em cũng không phải là tự nhiên mà muốn rủ anh ra ngoài chơi đâu"

Anh cũng đâu phải kẻ ngốc, cứ mỗi lần đi được một đoạn, cô lại cố tình như vô tình quay đầu lại liếc một cái, lại bí hiểm cười cười. Hơn nữa, cái kẻ theo dõi kia cũng quá ngốc nghếch, chụp lộ liễu như vậy, có phải là do không có kinh nghiệm hay không, thậm chí còn không nhận ra là cô đã phát hiện từ lâu nữa

"Còn nữa, tại sao lại nói là không hợp"

Lâm Vũ không khỏi sờ sờ mũi, đúng là không có cái gì giấu được anh cả. Chỉ là cái vòng quay chết tiệt này, biết thế trước khi lên cô nên hỏi trước một chút, bây giờ thì hay rồi, nhìn ngay trước mặt cũng thấy vài cặp đang thân mật hôn môi, chỉ có hai người họ ngồi cứng ngắc mà quan sát, không khỏi có chút ngượng ngùng

"Còn sao nữa a. Chúng ta là anh em mà, đâu cần mấy thứ như này để "bên nhau trọn đời" chứ"

Ngay từ khi anh đưa tay ra trước mặt cô, kéo cô từ đáy vực trở về, cô đã biết, anh là người không thể thiếu trong phần đời còn lại của cô. Một phần lẽ sống của cô, cũng là anh. Chỉ là Trình Hạo khi nghe những lời nói của cô, lần đầu tiên cảm thấy hai tiếng anh hai thực đáng ghét, cô, đã nhiều năm như vậy trôi qua vẫn không hiểu, nói đúng hơn, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ ngừng coi anh là một người anh trai, chỉ là một người anh trai mà thôi.

"Vật nhỏ, em cảm thấy chúng ta, có thể như vậy bên nhau cả đời sao"

Anh tựa người ra sau, hỏi một câu, giọng nói khàn khàn trầm thấp, giống như hỏi cô, lại giống như tự hỏi bản thâm mình.

"Anh hai, về chuyện này, em chưa bao giờ nghi ngờ"

Cô ngay lập tức đáp lại, giống như không cần suy nghĩ, lại nói tiếp

"Đúng là một thời gian rồi chúng ta không còn hay ngồi nói chuyện như trước, cũng không như hồi nhỏ dính chặt lấy nhau, nhưng mà, anh từ khi nào trở nên nghĩ nhiều như vậy rồi"

Cô cười nhẹ, còn anh, lại thở dài. Anh thà rằng chúng ta cứ dính vào nhau như ngày trước, em cũng sẽ không đối với tâm ý của anh cứ như vậy thờ ơ. Không phải anh nghĩ nhiều, chỉ là Vũ nhi, em thực sự không hiểu.

"Vật nhỏ, em....đã từng yêu ai chưa"

Anh nhìn cô, hỏi một câu trong nháy mắt khiến cho cô đứng hình. Cả người cô đột nhiên cứng ngắc lại, ánh mắt nhìn về xa xăm, nhìn về khoảng trời hơi hơi tối qua lớp kính của chiếc đu quay, không hề nhận ra anh cũng vì biểu hiện của cô mà bàn tay bất giác nắm chặt lại

"Có"

Cô đáp.

"Đã từng rung động. Chỉ là hiện tại...có lẽ không còn nữa"

Anh nghe cô trả lời như vậy, lại nhìn ánh mắt buồn bã của cô, đáy lòng không hiểu sao thắt chặt, môi mím lại, một cỗ khổ sở không ngừng dâng lên. Đã từng có người chiếm cứ trái tim cô, nhưng, người đầu tiên đó, không phải anh.

"Nếu... nếu như anh nói..."

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .